Một lần tôi đến chơi KTX của thằng bạn chí cốt. Ngồi uống nước với nhau cũng tầm được hai tiếng, cả hai mới xoay qua hỏi bừa nhau một câu: Ký tự nào quyền lực nhất trên đời?
Haha. Tôi bảo nếu trên đời thì bó tay, nhưng trên mạng xã hội thì tôi trả lời được đó. Chính là cái dấu ✓ này nè. Rồi tôi lôi hộp tin nhắn ra đưa nó xem minh họa. Đôi khi chẳng có ví dụ minh họa nào chính xác hơn chính mình đem ra làm ví dụ.
Thời còn đi học, dấu tick được dùng nhiều trong mấy bài trắc nghiệm, mà thường chỉ gặp ở khảo sát thôi. Thiệt không đứa nào ngờ, cái dấu tưởng chừng vô hại rồi một ngày lại trở nên quyền lực đến thế. Một tin nhắn gửi đi, nhận lại chỉ là một dấu tick vô hồn. Lúc đó giá như có thể đấm vào mặt cái đứa đã ban tặng mình cái dấu đó một phát rồi muốn nổi trận lôi đình hay khóc sướt mướt cả đêm thì tính sau.
Dấu tick chính là lời hồi đáp của đối phương: Đã xem.
Không phải tất cả mọi lời hồi đáp đều khiến người nhận dễ chịu.
May mà trong cuộc sống chẳng phải nơi nào cũng có cái dấu tick đáng ghét ấy. Một tình cảm gửi đi với ngàn tâm tư, bối rối và chỉ nhận lại một cái dấu đơn giản như cái phẩy tay nhẹ hều. Thử hỏi có đáng ghét không? Có đáng cho một đấm không cơ chứ? Thế nhưng chẳng phải mọi phản ứng đều (tiêu cực? haha) như nhau. Có người chọn tiếp tục đau khổ và quằn quại dữ dội. Có người chọn đau khổ trong âm thầm. Và có người đã chọn cách rời đi. Và tôi tin, đến một lúc nào đó, rời đi sẽ không còn là lựa chọn mà là bản năng. Chúng ta luôn đi tìm kiếm hạnh phúc cho chính mình, vừa sinh ra đã có bản năng ấy. Vậy nên sẽ chẳng có lý do gì ở lại, nấn ná thêm khi trái tim bị một mũi dao đâm sâu vào còn xoắn xoắn thêm vài vòng và trái tim như tô mỳ bị bỏ quên trong ba tiếng đồng hồ. Thế nhưng chẳng phải sự rời đi nào cũng êm thấm.
Rời đi và tru tréo. Rời đi và mang nhiều đớn đau.
Rời đi mà lòng còn chưa bước được nửa gang tay khỏi cái đồ cà chớn đó.
Nhưng giá mà bất kỳ sự thờ ơ nào cũng được thể hiện bằng một dấu tick thì có phải chúng ta sẽ bớt đi những tổn thương không? Nhiều lần tôi đã nghĩ thế, biết càng sớm thì có thể dễ dàng rời đi hoặc giả biết rồi thì cũng có thể chuẩn bị tâm lý không chờ đợi mong mỏi. Sẽ không có những đêm trăn trở vì sao câu trả lời hôm nay lại nhạt hơn hôm qua, vì sao cái khăn len gửi đi chẳng thấy khen chê gì cả, vì sao và vì sao.
Rồi chúng tôi nhìn nhau, may mà cuộc sống chẳng tồn tại dấu tick đáng sợ nào cả. Bởi đôi lần chúng ta vô tình thờ ơ với bố mẹ, với anh chị em, với bạn bè, với những người thân yêu. Bởi chúng ta sẽ có đôi lần như thế. May mà chẳng có dấu tick nào hiện lên, và cũng may mắn khi họ luôn yêu thương và sẵn sàng bỏ qua tất cả.
Điều đáng sợ nhất trên đời là phải nhận lấy sự thờ ơ từ chính những người mình thương yêu. Chúng tôi không tiếp tục chủ đề ấy nữa. Bởi may mà không có cái dấu đơn giản ấy, mọi cảm nhận mơ hồ hoặc đôi khi rõ ràng về sự thờ ơ mới dễ dàng được bỏ qua. Dù chúng ta đôi khi chỉ vì cái dấu tick đơn giản đấy mà đau lòng.
Và rồi ngay phút đấy lại tự hỏi, đã bao nhiêu lần mình gửi những dấu tick ấy đến những người thân yêu?
30/4/2016
Phạm Mỹ An.
(ảnh của Kites Quotes)